Nỗi nhớ cao nguyên




Nỗi nhớ cao nguyên 

 Sáng tác: Tuấn Anh Cello

Rồi đi xa thấy [B] nhớ 
Nhớ cao [Abm] nguyên chờ đợi
Mây lang thang [E] đại ngàn 
Con suối về [F#7] đi hoang 

Rồi đi xa [B] thấy nhớ
Đêm cao [Abm] nguyên lửa trại
Đêm âm thanh của [E] rừng
Đêm rượu [F#7] cần men say

Tôi như say tiếng [B] cồng chiêng
Tôi như say hương [Abm] cao nguyên đại ngàn
Tôi như say đất [E] đỏ bazan
Tôi như say đất [F#7] trời thênh thang

Rồi đêm trăng thức [B] giấc
Em cao [Abm] nguyên rạng ngời
Tôi hoang vu [E] cỏ dại
Con thú về lang [F#7] thang

Rồi đi xa thấy [B] nhớ 
Nhớ Ea [Abm] Hleo nhớ Ea [E] Sup
Nhớ Krông [F#7] Năng oh [B] ho


Hạ trắng


Sáng tác: Trịnh Công Sơn


1. Gọi [Am] nắng, trên vai em gầy đường xa áo [Dm] bay 
Nắng qua mắt buồn , lòng hoa bướm [E7] say 
Lối em đi [Am] về trời không có [Dm] mây 
Đường đi suốt [E7] mùa nắng lên thắp [C] đầy 

2. Gọi [Am] nắng, cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng [Dm] bay 
Cho tay em dài gầy thêm nắng [E7] mai 
Bước chân em [Am] về nào anh có [Dm] hay 
Gọi em cho [E7] nắng chết trên sông [Am] dài.

ĐK: Thôi xin ơn [Dm] đời trong cơn mê này gọi mùa thu [Am] tới 
Tôi đưa em [E7] về chân em bước nhẹ trời buồn gió [Am] cao 
Đời xin có [Dm] nhau dài cho mãi sau nắng không gọi [Am] sầu 
Áo xưa dù [C] nhàu cũng xin bạc [E7] đầu gọi mãi tên [Am] nhau 

3. Gọi [Am] nắng, cho tóc em cài loài hoa nắng [Dm] rơi
Nắng đưa em về miền cao gió [E7] bay
Áo em bây [Am] giờ mờ xa nẻo [Dm] mây
Gọi tên em [E7] mãi suốt cơn mê [Am] này.

Không còn mùa thu





Không còn mùa thu (Sáng tác: Việt Anh)


Không còn mùa [C] thu, trăng rơi bên [Em] thềm 
Không còn lời [Am] ru, mơ trên môi [C] mềm 
Em [F] thơ, như mùa xuân [Dm] đầu, nối dài đêm [G7] thâu 

Anh làm mùa [C] thu, cho em mơ [Em] màng 
Anh làm lời [Am] ru, quấn quýt bên [C] nàng 
Em [F] đi, tiếc gì thu [Dm] vàng, tiếc gì xuân [G7] sang 

Còn thương nhớ [C] nhau, về thắp sao [E7] trời 
Còn thương nhớ [Am] nhau, từng đêm bão [C] tố 
Tóc ướt trăng [F] thề, lời yêu chưa [Dm] nói trên môi vụng [G7] về 

Đường ta đã [C] qua, chìm khuất chân [E7] trời 
Đường ta sẽ [Am] qua, nào ai biết [C] tới 
Chiều buông rã [F] rời, ru lòng thôi [G7] mơ, ru buồn lên [C] thơ.



Ru ta ngậm ngùi


Sáng tác: Trịnh Công Sơn



Ru ta ngậm ngùi


1. Môi nào hãy còn [Em] thơm cho [E7] ta phơi cuộc [Am] tình
Tóc nào hãy còn [Em] xanh cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình [G] yên, ta [Am] rêu rao đời [Em] mình
Xin [Bm] người hãy gọi [Em] tên. [B7]

Khi tình đã vội [Em] quên tim [E7] lăn trên đường [Am] mòn
Trên giọt máu cuồng [Em] điên, con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa [G] đông tay [Am] rong rêu muộn [Em] màng
Thôi [Bm] chờ những rạng [Em] đông.

ĐK: Xin chờ những rạng [Em] đông
Đời sao im [Am] vắng như [E7] đồng lúa gặt [Am] xong 
Như rừng núi bỏ [Em] hoang
Người về soi bóng [C] mình giữa [Bm] tường trắng lặng [Em] câm.

2. Có đường phố nào [Em] vui cho [E7] ta qua một [Am] ngày
Có sợi tóc nào [Em] bay trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn không còn [G] ai ta [Am] trôi trong cuộc [Em] đời
Không [Bm] chờ không chờ [Em] ai

Em về hãy về [Em] đi ta [E7] phiêu du một [Am] đời
Hương trầm có còn [Em] đây ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng [G] nôi ta [Am] ru ta ngậm [Em] ngùi
Xin [Bm] ngủ dưới vòm [Em] cây.