
Hôm đó, sau khi ăn cơm trưa, tôi tha thẩn chơi dưới gốc me, thình lình tôi thấy trời tối sầm lại, ngẩng mặt lên, đã thấy con đại bàng sà xuống tận mặt, nó mổ ngay giữa trán, rồi bay vút lên cây, lúc ấy cả nhà đang ngồi ở phòng ăn, đứng cả dậy, ba tôi vói khẩu Carbin dựng ở góc phòng, bắn chim rớt xuống rồi chạy ra, lúc đó đông người, tôi chỉ loáng thoáng nghe ông hỏi:

– Chảy máu hay chảy nước?
có ai đó trả lời:
– chảy máu.
Nghe vậy, ông lẳng lăng vào cất súng.
Vết sẹo do con đại bàng mổ năm ấy, mãi khi lớn lên mới mất.
Gia đình tôi chỉ ở tạm một thời gian ngắn, sau này dọn lên nhà mới, ở đường Lê thánh Tôn, gọi là dinh Tỉnh đoàn, nên chúng tôi gọi căn nhà ấy là nhà cũ.
Lên nhà mới.Trong nhà lúc ấy rất đông người, có mấy ông sĩ quan dưới quyền như: Thiếu úy Chương, Thiếu úy Đắc, Thiếu úy Hiền, Trung úy Độ, có một chú tài xế: chú Tạo, chú Y Ngam nấu cơm, mấy chú lính gác dinh.
Tôi ngủ dậy muộn, thường thì ông đã đi làm, ăn sáng xong ( là ly sữa và khúc bánh mỳ baguet), tha thẩn bóp hoa móng tay ở vườn hoa trước nhà, rồi xuống chơi với H” Len con chú Y Ngam ở dưới nhà bếp. Nhưng buổi chiều, ông hay chở tôi đi chơi ở sân Tennis, hoặc đánh bóng chuyền ở sân tỉnh đoàn, không bao giờ đi chơi mà ông gọi tài xế chở, đích thân lái xe đi.
Một hôm ông chở tôi vô tiệm may, đo đo đạc đạc một lúc rồi về, mấy hôm sau, tôi thấy tiệm may đem đến cho tôi một bộ đồ bằng vải kaki vàng với mũ cát kết, giống y như bộ ông đang mặc, ông rất thích. Kể từ hôm đó, ông luôn thức tôi dậy sớm, đi làm cùng với ông ở trong tỉnh đoàn, với bộ đồ mới may. Những lần theo chân ông tập thao diễn cho lính trong tỉnh đoàn, tôi thấy nét cười cười trong mắt mấy người lính phía dưới, có vẻ như ông rất thích điều đó, nhưng mặt rất nghiêm, vì lúc đó đang “thi hành công vụ”.
Năm đó, một hôm tôi nghe ông nói với mẹ tôi: – Thằng Tâm phải học rồi.
Sau đó ông mua cho tôi một quyển học vần, sau khi học hết 24 chữ cái, bắt đầu vào đánh vần, ông chỉ vào cái mo cau hỏi:
– Cái chi đây?
Tôi lắc đầu.
– Mo cau, biết chưa? em mờ o mo, nhắc lại.
– Em mờ o mo.
– Giỏi.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong cùng với mấy ông sĩ quan ở trong nhà, hình như ông muốn khoe với mấy ông ấy , ông kêu tôi ra hỏi:

– Cái gì đây?
– Mo.
– Chữ gì đây?
– Chữ em mờ.
– Chữ gì đây?
– Chữ o
– Vậy chữ gì đây?(Ông chỉ vào chữ mo)
– Em mờ o.
Ông hỏi đi hỏi lại mà tôi không nói được chữ mo, ông có vẻ bị “quê” với mấy ông sĩ quan kia, nên nói với tôi:
– Thôi, không học nữa, đứng lên ghế,…xé sách….tung lên….hoan hô,.
Tôi làm theo không thiếu điều gì, cả nhà đều cười vui vẻ, nhưng riêng ông thì giận lắm, tôi thấy mặt ông đanh lại, đây là lần đầu tiên thấy ông giận.
Nhà có thêm thành viên mới.
Không biết từ lúc nào, tôi thấy mẹ tôi ẵm trên tay một bé gái, tôi thì chỉ lỏ con mắt nhìn và có đôi chút ghen tị, riêng ba tôi có vẻ thích thú, ông luôn cười mỉm mỗi lần nhìn thấy con bé. Tôi nghe ông bà bàn với nhau đặt tên là Linh Thủy, Linh là tên của ông, có lẽ vì vậy mà sau này số phận hai người gắn liền với nhau chăng?
Hôm đó, có một đoàn hát từ Sài gòn ra, mẹ tôi và dì Đoán rủ nhau đi xem, Ba ở nhà trông em bé, tôi nằm ngủ ở chiếc giường sắt nhỏ xíu, phía đối diện (chiếc giường này hiện vẫn đang còn), không biết thời gian bao lâu, nghe tiếng ồn ào, tôi thức dậy, thấy Ba tôi đang đánh đàn mandolin dỗ con bé ngủ, con bé thì khóc oặt, khóc ẹo, có khi thét lên, nghe mà sốt cả ruột, ông vẫn bình tĩnh đánh đàn, có khi không chịu được, thì buông đàn bồng em lên ầu ơ…rồi thôi, chẳng biết làm gì thêm…..lại đánh đờn. Lát sau mẹ về, tôi lo lắng và chờ đợi cơn giận của Ba, nhưng không, ông chỉ hỏi khẽ:
– Sao về muộn vậy?
– Thì cũng phải xem cho hết chứ!

Đêm đó, mẹ và em bé vật lộn với nhau trên giường, đưa vú ra cũng không thèm bú, thỉnh thoảng lại nấc lên, hình như “ả” hờn.
Đó là những tháng ngày bình yên, sau này ông có vẻ bận rộn hơn trong việc chinh chiến, ít khi ở nhà, và căn nhà Hà lan cũng làm xong, nên mẹ con dắt nhau về ở Hà lan, thi thoảng mới lên Kon Tum thăm Ba. Tôi được biết trong thời gian đó, ông tham gia tảo thanh đường 559 của Việt cọng, lập nhiều chiến công và được thưởng “Chiến công bội tinh” trong chiến dịch Nguyễn Thiện Thuật.
Về Sài gòn.Chúng tôi đang sống ở Hà lan. Một hôm có một đoàn công voa dừng trước nhà, gồm một chiếc Jeep dẫn đầu, vài chiếc GMC chạy sau, tôi thấy ông xuống xe từ chiếc Jeep, được biết ông được thuyên chuyển về Saigon làm gì đó, đi qua nhà nên ghé thăm…..giã từ Kontum!
Vì ông làm việc tại Biên hòa, và cũng chưa có nhà, nên chúng tôi sống tạm ở 28/54 cư xá Lữ gia. Một tuần 1 lần ông về thăm, thường là thứ Bảy, chiều Chúa nhật lại đi. Mỗi lần về, thế nào cũng có món “đặc sản” nào đó, khi thì mắm bà giáo Thảo, khi thì mè xửng Huế…..Ông được cấp chiếc Traction màu đen, không bao giờ nhờ tài xế lái về.
Thời gian sau, vì phải trả nhà cho chú Hoành nên về ở chung với Dì Đoán tại cư xá Tự do, nhà đông con nít, tôi và đám con dì Đoán đánh lộn thường xuyên.
Sau đó tôi được biết, Ba tôi mua chung đất với dì dượng Đoán và làm nhà ở nhà thờ Chí Hòa. Trong giai đoạn đang làm nhà, ông đem tôi đi học và ở lại nhà của ông Vũ hùng Phi.
Đó là căn nhà 3 tầng tại đường Nguyễn Tri Phương, hình như số 43 thì phải.Tầng trệt cho một ông đốc học thuê mở trường mầm non dạy tiếng Pháp, không biết ông tên gì, nên chúng tôi gọi là ông Đốc. Tầng thứ 2 cho chú Lê vĩnh Hoàn và Đặng xuân Hoa thuê, tôi ở chung với vợ chồng chú Hoàn và chú Hoa. Tầng 3 là gia đình chú Phi ở.
Tôi ở 43 Nguyễn Tri Phương được một năm, học tiến Pháp vỡ lòng. Thỉnh thoảng ông đến thăm và mua đồ chơi cho tôi. Một hôm, tôi choàng dậy vì nghe tiếng súng nổ, và lửa cháy một góc trời, lao ra lan can đã thấy mọi người ở đó rồi. Sáng mai thấy đại tá Vũ hùng Phi mặc đồ civil, đeo khẩu súng lục bên hông về nhà và nói với tôi:
– Đêm qua đảo chánh rồi, không biết Ba mầy có sao không?
Sau đó ít ngày ông về và đem tôi về nhà mới ở Chí Hòa.
Cũng trong năm đó, mẹ tôi sinh thêm một em bé nữa, tên Trịnh Anh Dũng.
https://trinhthutam.wordpress.com/
hay quá anh Trác ơi,tiếp đi
ReplyDeleteBái của Bác Tâm viết đó
ReplyDeletecòn nữa ko anh
ReplyDeleteĐể Bác Tâm viết phần 2 đã nhá
ReplyDelete